Mình hay bị rơi vào vòng xoáy như vậy, mình cố rất nhiều nhưng mà chẳng thể thấy bản thân mình đủ tốt. Không biết mình nên làm gì cho phải. Cũng sợ làm tổn thương người khác, nhất là những mối quan hệ mà mình trân trọng.
Mỗi khi buồn mình sẽ đi trốn. Trốn ở góc nào đó mà chẳng ai biết mình là ai.
Mỗi khi sợ, mình sẽ tiếp tục sợ. Vì mình hiểu cảm giác cố phải tỏ ra tích cực. Điều đó còn đáng ghét hơn.
Mỗi khi lạc lõng, mình sẽ tự tìm niềm vui cho bản thân. Làm cái gì đó mà mình ít khi làm, như là việc chạy ra ngoài vào một ngày Melbourne rét tê buốt. Chân chỉ kịp xỏ chiếc dép hồng và chùm chiếc mũ len lên đầu. Mà Norman hay gọi cái thời trang này của mình là thời trang kiểu "của mình". Chẳng giống ai, cũng chẳng đẹp mấy. À thì ngoài đi chơi ra, mình chỉ cần mặc ấm là được.
Cầm theo bình nước ấm và chiếc son nẻ. Thế là xong. Vứt mình ở đâu cũng được.
Vậy đó. Cậu đừng nghĩ "bứt phá" là phải làm cái gì đấy to tát. Đôi khi chỉ là chấp nhận bản thân mình thôi này.
Comentarios